“Em có nhà không, xuống nhà gặp anh chút” giọng Hoàng trầm trầm vang lên khi Nhi đang ngủ.
“ Sao, anh nhận thua rồi à, đợi em tí em xuống giờ” cô mỉm cười, nghĩ đến gần hai tháng nay dù rất nhớ anh nhưng không nhắn tin ,không gặp anh chỉ vì muốn thắng anh trong trò chơi trẻ con của hai người. Cô chạy như bay xuống , nhìn thấy anh ở ngoài cổng, cô điều chỉnh tâm trạng để anh không thấy sự kích động của cô khi thấy anh.
“ Lâu quá không gặp nhỉ” cô giả vờ lạnh nhạt nói với anh, cô muốn nghe anh nói anh nhớ cô, muốn nghe anh nhận thua cuộc.
“Ừ, anh đến đưa em cái này” anh lúng túng nói.
“ Cái gì thế” cô tò mò, anh muốn đưa quà xin lỗi cô à, nghĩ vậy cô cười mỉm nhưng lại cố nín nhịn.
“ Mời em 21 tháng này đến tham gia với vợ chồng anh cho vui” anh vừa nói vừa đưa tấm thiệp mừng đỏ chói mắt trước mặt cô.
Nụ cười trên môi cô chợt tắt “ Anh đang đùa em phải không, sao lại cưới vợ, cưới ai” cô hoảng hốt hỏi
“ Xin lỗi em, Phương có thai nên anh không thể chối bỏ trách nhiệm được, thật xin lỗi em” anh nhìn cô nói lời xin lỗi, ngoài lời xin lỗi anh chẳng biết làm gì ngoài lúc này.
“Cuối cùng anh cũng chọn cô ấy làm vợ,cái này người ta gọi là tình cũ không rũ cũng tới à” cô cười nhìn anh gào lên.
“Nhi, xin em tha thứ cho anh, mong em quên anh đi” anh áy náy mở miệng.
“ Ừ tôi sẽ tới tham dự, anh có thể về được rồi, còn chuyện cá cược của chúng ta coi như anh đã thắng tôi thua, thua một cách thê thảm” cô nhếch miệng cười chua xót rồi quay bước vào nhà.
Anh có yêu cô không, sao nỡ đổi xử với cô như vậy?
...
Hai tháng trước vẫn yêu thương cô, ôm cô, hôn cô “ Em nói xem, em yêu anh nhiều hơn hay anh yêu em nhiều hơn” anh vừa ôm cô đầu tùy vào vai cô hỏi cô.
“Tất nhiên là anh rồi” cô chu miệng bướng bỉnh cãi lại.
“ Nhưng anh thấy em yêu anh nhiều hơn chứ” anh cười cười trêu đùa cô.
“Vậy mình cá cược đi, từ mai ai liên lạc nhắn tin điện thoại,đề nghị gặp nhau trước thì người đó thua” cô tinh nghịch nói ra ý kiến, cô không tin anh chịu được khi không gặp cô.
“ Em chắn chắc chứ, vậy ok, anh tin em sẽ rất nhớ anh và sẽ thua thôi” anh vừa nói vừa bật cười.
“Đợi mà xem, anh mới thua” tính hiếu thắng cô nổi lên cô thở phì phò nói lại.
Kí ức như mới hôm qua hiện lên trong đầu cô, cô để cho nước mắt chảy dài, chảy từ khóe mắt rớt xuống ngực cô rồi thấm vào trái tim cô, tim cô cũng đang khóc, không phải chỉ nói là xem ai yêu đối phương nhiều hơn thôi sao, chứ đâu phải xem ai tàn nhẫn với đối phương hơn. Cô ở trong lòng anh có vị trí như thế nào, anh nghĩ gì về cô khi anh làm tình với người yêu cũ,gần một năm yêu nhau cũng không bằng hai tháng gặp lại người yêu cũ ư, nghĩ như vậy cô thấy xót xa cho chính mình.
Ngày đám cưới anh, cô vẫn đến, cô mặt một chiếc đầm trắng xòe trông cô dịu dàng nhưng có nét gì đó u buồn. Cô bước tới bắt tay anh “Chúc mừng anh cưới được người anh yêu” cô cười đến chói mắt, cô ghét mình giả tạo như vậy nhưng cô biết làm gì hơn, cô không thể ngã quỵ để anh thấy cô lụy tình vì anh.
“Ừ hi vọng em cũng sẽ hạnh phúc” anh cười cứng ngắt nói ra.
Nhìn anh và cô dâu trao nhẫn cưới cho nhau mà tim cô không biết có mùi vị gì. Vừa chua xót, vừa đau, vừa ấm ức vì những gì mình phải chịu đựng. Cô đã từng hạnh phúc tưởng tượng khi cô làm cô dâu của anh ,để anh trao cho cô chiếc nhẫn trói buột họ lại với nhau.Giờ hạnh phúc đó tan vỡ như trái tim cô lúc này. Cô đứng lên đi về khi tiệc còn chưa bắt đầu. Cái gì cần nhìn cũng nhìn rồi, cần làm cũng làm cô cũng làm rồi. Cô vừa đi nước mắt lại chảy ra, “xin anh đừng xát muối trái tim em nữa, trái tim em vì cái gì yêu anh, vì cái gì anh có thể làm nó tổn thương đến thế, anh hãy nói cho em biết đi” cô thì thầm. Từ hôm nay anh mãi mãi thuộc về người khác còn với cô anh bây giờ là kí ức là quá khứ mà cô không muốn nhắc đến. Liệu em có đủ vị tha để tha thứ cho anh không anh?
Để nỗi buồn theo gió hóa yêu thương  
sưu tầm

0 nhận xét:
Đăng nhận xét