Kẻ tình nhân không bao giờ được cưới
Lúc quyết định bất chấp tất cả để được sống thật với cảm giác của mình cũng là lúc Mai nhận lấy trái đắng dành cho kẻ thứ ba, kẻ tình nhân không bao giờ được cưới của Việt Anh, người đàn ông đã có gia đình.
Tình yêu của họ cũng chỉ đơn thuần như tình yêu của các cặp đôi khác, với những rung động từ sâu thẳm con tim, ánh mắt duyên thầm kín, nét môi cười xao xuyến… Chỉ có điều, tình yêu ấy lại đặt sai chỗ, đến không đúng thời điểm.
Mai yêu Việt Anh khi cô còn đang chơi vơi với xuân sắc cuộc đời. Ngược lại, Việt Anh đến với cô khi anh đã yên bề gia thất, đã là bố của trẻ con.
Họ bất chấp tất cả để yêu nhau, yêu theo đúng nghĩa là yêu, yêu như thể họ không bị vướng vào bất kỳ mối ràng buộc nào… Cảm giác tội lỗi lúc thì trào dâng mãnh liệt lúc lại âm thầm quay gót ra đi để lại một cuộc tình đầy những đắm say ngọt ngào. Có lẽ cảm giác vụng trộm là gia vị xúc tác tăng hương vị cho tình yêu lạc đường ấy.
Hai người cứ yêu nhau như thể chỉ còn một ngày cuối cùng được bên nhau, vội vã và dồn dập, họ quấn lấy nhau như những thân thể đói khát yêu thương…Thế rồi Mai phát hiện mình có thai mặc dù trước đó cô có dùng thuốc, cô vừa vui mừng, vừa lo lắng bối rối vơ lấy và bấm điện thoại gọi, giọng run rẩy:
“Anh à, em… em có thai rồi… giờ mình phải làm sao hả anh?”
Lời cô nói ra mang đầy hy vọng, hy vọng vô hình, mong manh nào đó, hy vọng về một gia đình và những đứa trẻ với anh, dù cô biết chuyện đó là không dễ dàng.
“Em có chắc đó là con anh…? Em…”
“Tút…tút…tút…”
Mai vụn vỡ thành từng mảnh khi nghe được lời của người đàn ông cô dành nhiều yêu thương nhất, cô vụt tắt máy rồi quằn quại trong bao xót xa ở lại, cô vùng vẫy trước những cay nghiệt. Thì ra anh không tin cô, thì ra anh nghĩ cô là loại đàn bà có thể chung chạ với bất kì ai, thì ra tình yêu đó chỉ tồn tại khi Mai không có mối ràng buộc nào. Anh ác quá… cuộc đời này ác quá. Thế là hết rồi, lời anh nói đã chấm dứt tất cả, anh không tin tưởng cô… cô gục ngã…
Còn Việt Anh loạng choạng với bao ngổn ngang, anh tự đay nghiến bản thân, tại sao anh lại có thể nói ra lời đó, rõ ràng anh thừa biết cái thai đó là con anh, rõ ràng đó không phải lời anh muốn nói… Anh bối rối… anh lo lắng… anh không thể thở. Anh gọi lại cho Mai
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Mai đã tắt máy.
Anh hoảng loạn, anh không biết phải làm điều gì đó ngay lúc này. Anh không thể bỏ lại gia đình và con cái để đến với Mai dù lòng anh thương cô nhiều lắm, anh không biết giải quyết chuyện này ra sao, anh không thể cho cô một danh phận, anh không dám lật tung, xáo trộn mọi thứ lên, có lẽ anh hèn nhát, anh là đồ tồi. Anh chạy đến tìm Mai.
“Có chuyện gì với con bé vậy, nó vừa nói với cô nó phải chuyển đi gấp, cô gặng hỏi mãi mà nó không chịu nói, nhìn gương mặt con bé nhợt nhạt đáng thương lắm, hai đứa có chuyện gì à?”
Lời bác chủ nhà Mai thuê nói ra khiến anh chết chân tại chỗ, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy, không thể như vậy được, cô ấy có thể đi đâu được chứ…
Những ngày sau đó anh đi tìm Mai, tìm ở tất cả những nơi cô có thể đến, anh tìm hoài, tìm mãi chẳng thấy cô đâu, dường như cô đã biến mất khỏi thế giới này, biến mất khỏi cuộc đời anh… và rồi anh lại nhớ cô quay quắt, lo lắng cho cô, thương cô. Một người con gái yếu đuối như Mai sẽ sống ra sao khi tổn thương anh mang đến cho cô nhiều như thế. Cô sẽ sống sao với cái thai đang lớn lên trong bụng, anh thấy mình phải dũng cảm thừa nhận mọi chuyện… nhưng anh tự hỏi mình, hỏi đời: Mai đang ở đâu, cô đang sống thế nào, cô có ổn không? Và rồi lại tự trả lời trong tuyệt vọng…
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, những tin tức về Mai dường như biến mất, Việt Anh vẫn sống như người mất hồn, đôi mắt vẫn kiếm tìm hình bóng Mai trên khắp các nẻo đường. Nhưng mọi thứ đều trở nên vô vọng…
Và ngày hôm nay, ngay giữa trung tâm thương mại, có một hình dáng thân thuộc, có một mái tóc thân thuộc, có một phong cách thân thuộc… đang chậm bước trước mặt anh, không thể kìm lại, anh nói như hét lên với tâm hồn tràn đầy hy vọng:
“Mai…!”
Người con gái đó quay lại và… bầu trời như sập xuống đè lên thân thể Việt Anh, anh muốn ngã quỵ, anh không đứng vững nổi… vẫn là khuôn mặt ấy, đôi môi ấy, ánh mắt ấy… không thể lẫn đi đâu được:
“Chào anh… đã lâu không gặp”
Lời nói lạnh tanh của Mai kéo anh về hiện thực, anh bối rối, muốn nói điều gì đó với cô, muốn ôm cô vào lòng và nói anh đã rất nhớ em… muốn trách cô, muốn hỏi thời gian qua, năm năm qua cô đã đi đâu, đã ở đâu, đã làm gì? Và cái thai… nhưng anh không thể, anh run rẩy:
“Anh… anh… Mai à… là em, đúng là em, em đã trở về… em à, anh… anh… xin… lỗi!”
Mai nhìn anh, ánh mắt xoáy sâu khiến anh không thể kìm lòng nổi, anh định lao đến ôm chầm lấy người con gái anh từng yêu, từng nhớ, từng làm tổn thương, nhưng bàn chân anh khựng lại, đôi mắt anh rưng rưng cộng dồn với bàng hoàng khi một giọng nói trong trẻo vang lên:
“Mẹ ơi, nhanh lên…”
Lúc đứa bé chạy đến kéo tay Mai cũng là lúc tâm trí Việt Anh hoảng loạn đến cực độ, anh không ngăn nổi những giọt nước mắt khi ánh mắt ngơ ngác của đứa bé nhìn về phía anh, nó giống anh như lột:
“Em à… đứa bé này… là… là”
“Là con của em, là con trai anh…”
Giọng Mai lạnh tanh khứa sâu vào nỗi lòng anh, anh bàng hoàng, anh ngã quỵ…
“Con giống anh như hai giọt nước mà, sao có thể không phải con anh chứ, phải không anh?”
Giọng nói nhẹ nhàng mà mỉa mai sâu cay của Mai gợi lại quá khứ đầy tội lỗi của anh. Anh đau đớn, anh tủi hổ, anh muốn chạy đến ôm lấy đứa con, nhưng bị chính Mai ngăn lại:
“Đến đây thôi anh ạ, thời gian qua, em đã hiểu thấu và chịu đựng đủ những cay đắng mà kẻ thứ ba như em phải nhận lấy. Vậy nên hãy để em yên, hãy để mẹ con em được yên, anh hiểu không?”
“Em đã có gia đình, có được người chồng tốt, anh ấy chấp nhận hết quá khứ của em, em hạnh phúc vì điều đó…”
“Em đã lấy chồng rồi ư?… Thời gian qua em đã ở đâu, em có biết…?
“Em không muốn biết gì cả…”
“Nhưng anh muốn biết mà! Em đừng như thế với anh có được không? Anh xin em… xin em cho anh chuộc lại lỗi lầm, xin cho anh được quan tâm em, được quan tâm con, cho anh…”
Anh rơi nước mắt, những giọt nước mắt yếu đuối đến cùng cực:
“Anh không có quyền làm điều đó nữa rồi…”
“Em đi đây, chồng em đang đợi, hạnh phúc thực sự đang đợi em, anh đừng một lần nữa nhẫn tâm cướp đi niềm vui, lấy đi hy vọng của em… nếu muốn tốt cho em và con, xin anh, đừng theo em nữa, đừng làm gì cho em cả…”
Mai nắm lấy tay đứa con trai và quay mặt bước đi thật nhanh để ngăn những giọt nước mắt yếu đuối chưa kịp rơi xuống, để lại đằng sau là một tâm hồn đã chết…
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét